bưởi và phần giữa háng. Còn các cô thì giúp Dương xoa nắn khúc gân cứng kia. Chờ đến tối mù không có bóng Dương, Dung ôm nỗi buồn đi ngủ, trong lòng thì cứ day dứt có nên cho hay không cho. Nghĩ đến khúc gân của Dương, Dung lại thấy trong người nhộn nhạo rạo rực. Sáng sớm, Dung dậy lo giải quyết xong nhanh mọi việc tưới rau, dọn dẹp, dặn bé Hồng vài câu rồi bươn xe đến nhà Dương. May quá, vừa đến thì gặp ngay Dương dắt xe ra. Thấy Dung Dương cười tươi nói: “Dương đang tính lên nhà Bào rủ Bào đến