Linh đã đứng đợi tự bao giờ. Thấy tui, nhỏ mừng lắm, cứ vẫy tay lia lịa cứ như sợ tui sẽ không thấy nhỏ. Bước tới chỗ nhỏ đứng, tui cười hỏi nhỏ: – Sao không vô trong mát mà đứng, ngoài đây nắng lắm. – Hì, sợ đầu to hông thấy nên Linh mới ra đây đứng đợi. – Ế, sao kêu tui đầu to hoài vậy? – tui nhăn mặt – Thích, blêu, đi lấy xe đi ông tướng, nắng quá… hic. Lấy ra xe, rồi tui cũng chở nhỏ về như ngày hôm qua. Tới nhà, nhỏ xuống xe. Tới giờ nhỏ vẫn chưa yên tâm hay sao mà đứng đó nhắc tui: –